Tôi lên Đà Lạt vào đúng tuần lễ sau những ngày tai ương bão lụt của miền Trung. Vợ chồng và hai đứa con dắt nhau vào tạm nghỉ trong khách sạn Hải Sơn - khách sạn 1 sao, sau khi đã kỳ kèo mặc cả giảm giá từ 250 ngàn một đêm xuống còn 200 ngàn. Phòng chúng tôi ở lầu 2. Không dám làm phiền những người tiếp tân trong khách sạn có nhã ý xách giùm va-li lên phòng (sợ phải buộc boa), tôi khệ nệ vác hai chiếc va-li to tổ bố lên phòng.
Ngày hôm sau, tôi đứng trên ban công của khách sạn, nhìn ngắm chợ Đà Lạt. Đập vào mắt tôi là hai chiếc xe khách hợp đồng 54 chỗ ngồi loại cao cấp đậu ở một khách sạn 3 sao phía bên kia đường. Mỗi xe đều có căng một tấm vải đỏ thật to trước mui xe. Hai tấm vải đỏ đều in một hàng chữ giống nhau: "Phái đoàn cưú trợ nạn nhân bão lụt miền Trung, quận nn Thành Phố HCM."
Tôi nhớ lại tờ bạc 100 ngàn quyên góp gần như bắt buộc của phường mà cái công ty nhỏ bé trách nhiệm hữu hạn một thành viên của ông anh tôi đã phải đóng. Tôi nhớ lại những tờ một ngàn nhàu nát, những đồng tiền nhịn quà sáng, mà cháu tôi đã đập heo để mang lên trường đóng góp cho việc cưú trợ đồng bào tôi bị thiên tai khổ não.
Và tôi cũng nhớ lại, rất chính xác, con đường từ các phường khóm của TP-HCM đi lên miền Trung đâu có đi ngang qua Đà Lạt!
Các vị trong phái đoàn cứu trợ ơi, các vị căng tấm vải đỏ lên cho xe hợp đồng được chạy quá tốc độ (đi cưú trợ nạn nhân mà) mà không sợ cảnh sát giao thông thổi còi phạt. Nhưng các vị lại ghé thăm "du lịch" Đà Lạt, ở khách sạn 3 sao. Khi xe hợp đồng chạy ngang đèo Bảo Lộc đang sửa với những ổ gà ngổn ngang, chiếc xe dằn lên dằn xuống, không hiểu các vị có thấy lương tâm bị dằn vặt theo không? Khi trả tiền xăng cho xe hợp đồng, khi trả tiền phòng cho khách sạn 3 sao, bao nhiêu trong đó có những tờ 1 ngàn nhịn quà sáng nhàu nát của cháu tôi? Mà tại sao có một phường thôi, lại cần tới hai xe 54 chỗ ngồi đi cưú trợ? Có cần tới 108 "thảo khấu Lương Sơn Bạc" để chuyển những đồng tiền cứu trợ lên miền Trung không nhỉ?
Tội nghiệp cho đồng bào tôi, những nạn nhân bão lụt miền Trung!